điện thoại từ chồng cũ

Vợ đi chạy 2h mỗi tối, nhưng kiểm tra bước chân trên điện thoại, chồng đòi ly hôn ngay lập tức. Một thời gian dài trước đây, vợ Vũ nói với chồng rằng cô cảm thấy mỗi ngày ở nhà đều nhàm chán nên bắt đầu lao vào ăn đủ thứ, cuối cùng tăng cân đáng kể. Bây Qua TikTok, Khan tìm thấy sự ủng hộ và niềm ủi an từ những người xa lạ - cho đến khi chồng cũ quay lại và sát hại cô. Câu chuyện này có những chi tiết Nội Dung. Vợ vừa đụ nhau với anh hàng xóm vừa nghe điện thoại chồng - Công ty gặp khó khăn vì dịch bệnh nên tôi đã bị cho nghỉ việc để cắt giảm nhân sự. Mỗi ngày trôi qua thật nhàm chán, chỉ biết ăn xong rồi lại ngủ trong phòng. Bỗng có một cô gái xinh đẹp Lúc này, chị H. thấy ông T. có biểu hiện giận dữ nên gọi điện cho người nhà thông báo thì bị ông này giật điện thoại và đấm liên tiếp cái vào mặt Tôi bỏ chặn anh ta, gọi vào số điện thoại khi trước nhưng không ai nghe máy, nhắn tin trên Facebook cũng không thấy chồng cũ trả lời. Con gái khuyên bố đừng giảm cân, lý do bé đưa ra mới gây bất ngờ Cuối tuần vừa rồi tôi đến tận nhà chồng cũ. Bà ra mở cửa, nhìn thấy tôi sau hai năm nhưng dường như bà không quá bất ngờ. Bà mời tôi vào nhà. Tất cả đồ chạy điện đều sử dụng năng lượng mặt trời. My chia sẻ từ 8 tháng tuổi hai vợ chồng đã cho con đi xuyên Việt nên tới bây giờ được 19 tháng tuổi, Kin đã đi qua rất nhiều tỉnh thành, từ miền núi đến miền biển. Điện thoại: 024-39743410 Máy lẻ imamrezi1971. Reads 22,231Votes 516Parts 8Complete, First published Nov 17, 2020Table of contentsTue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020Tue, Nov 17, 2020[ HOÀN CHÍNH VĂN, CHỜ PHIÊN NGOẠI ] Đồng Thu không nghĩ tới, đồng tính hôn nhân hợp pháp sau, hắn thế nhưng cũng thành bị thúc giục hôn đại quân một viên. Thân thích cấp giới thiệu một người nam nhân, lớn lên soái dáng người hảo, trước kia là cái hình cảnh, sau lại bị thương bị điều đi đương cảnh sát. Đồng Thu là cái chế phục khống, đối phương cũng xem hắn rất thuận mắt, hai người lại đều bị trong nhà thúc giục đến đỉnh đầu khói bay, đơn giản kết hôn, hôn trước ước định một năm lúc sau nếu là cảm thấy không thích hợp liền hoà bình chia tay lý trí ly hôn. Một năm tới rồi, Đồng Thu nói "Hoắc Tri Hành, hai ta ly hôn đi." Bằng hữu hỏi Hoắc Tri Hành "Hắn nói ly hôn ngươi liền đồng ý?" Hoắc Tri Hành "Đồng ý a, ta đến tôn trọng nhân gia lựa chọn, ly liền ly, lại truy trở về không phải được sao." - Cảnh sát công x lão sư thụ. Từ tôn trọng nhau như khách, đến gắn bó keo sơn. Tag Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành, chế phục tình duyên, ngọt văn Vai chính Đồng Thu, Hoắc Tri Hành Chương 2 Ảnh sưu tầm Đồng Thu từ trước tới giờ chưa từng sống một mình. Trước khi kết hôn với Hoắc Tri Hành, anh sống cùng ba mẹ. Sau khi kết hôn, dĩ nhiên là vợ chồng son ở chung một chỗ. Thu nhập của cả hai không phải rất nhiều, chỉ hơn khá giả một tẹo, nói dễ hiểu hơn là so với người bình thường thì tốt hơn một chút. Trước khi kết hôn Hoắc Tri Hành mua căn hộ kia, hai phòng ngủ một phòng khách, không lớn, hàng tháng còn phải đóng một khoản nợ tín dụng, nhưng tốt xấu gì cũng là của mình. Lúc Đồng Thu chuyển vào, vốn cũng muốn góp tiền cùng Hoắc Tri Hành trả nợ, nhưng Hoắc Tri Hành lại nói “Để một năm sau rồi tính.” Anh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, lỡ như một năm sau ly hôn, khoản sổ sách này biết tính làm sao. Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc trước Hoắc Tri Hành cản anh, nếu không, nói xem số tiền kia anh có nên lấy lại hay không? Nếu lấy, không phải là làm quá sao. Còn nếu không lấy, tương lai Hoắc Tri Hành gặp người khác tốt hơn, lúc hỏi tới, nhà này còn có “cổ phần” của anh, quá kỳ cục rồi. Đêm hôm khuya khoắt, Đồng Thu nghĩ ngợi lung tung ngập đầu trở về nhà, đứng ở cửa sờ soạng hơn nửa ngày mới tìm được cái chìa khóa bé tí còn chưa kịp móc cái móc khóa vào. Mở cửa, bên trong tối om. Đồng Thu đứng ở cửa ngân dài “Ai……” một tiếng. Trong nhà không có ai phản ứng anh, đến tiếng vọng lại cũng không có. Anh tự cười một mình, bật đèn, đóng cửa, thay dép lê, nhìn một lượt mấy cái thùng mà phát sầu. Anh rất ghét thu dọn đồ đạc. Lúc cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, anh vì muốn mình nhìn giống như rất biết chăm lo việc nhà, mỗi ngày đều cố gắng dọn phòng, lại còn theo mẹ học nấu mấy món ăn. Nhưng thật ra Đồng Thu vốn không phải kiểu người này. Cuộc sống của anh giống như cuộn băng cassette, có hai mặt AB, đối diện với người khác đều là mặt A, thế nhưng lúc đối diện với Hoắc Tri Hành lại tự động đổi thành mặt B. Cái này có điểm giống như…. hình tượng của mấy tiểu minh tinh thần tượng. Một năm kết hôn này có lẽ chính là một năm siêng năng chịu khó nhất trong đời Đồng Thu, chỉ cần ở trường không có việc, thứ bảy nào anh cũng tổng vệ sinh quét dọn. Bình thường chỉ cần có thời gian anh liền xuống bếp tự mình nấu cơm cho Hoắc Tri Hành. Thậm chí những lúc hắn bất ngờ bị gọi đi giữa chừng, nửa đêm mới trở về anh đều có thể rời giường làm đồ ăn khuya. Tất nhiên, cách cư xử của Hoắc Tri Hành cũng không tệ, có khi hai người còn tranh nhau làm việc. Nói như vậy nghe qua có vẻ là một đoạn hôn nhân rất tốt, nhưng thật ra Đồng Thu rất mệt mỏi. Không phải mệt mỏi bởi vì mỗi tuần đều phải tổng vệ sinh, cũng không phải bởi vì nửa đêm phải bò dậy nấu cơm, mà là, anh và Hoắc Tri Hành trong lòng vĩnh viễn đều cảm thấy xa cách. Rõ ràng là có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng ngoại trừ lúc ân ái cơ thể không có khoảng cách ra, những lúc khác nắm tay nhau đều cảm thấy mất tự nhiên. Lúc vừa mới kết hôn, Hoắc Tri Hành cũng làm theo thông lệ, mỗi lần ra ngoài hay về nhà đều nhẹ nhàng hôn anh một cái, thời gian sau đó thói quen này cũng dần dần không còn. Đồng Thu cảm thấy cả hai người đều là đang làm bộ làm tịch, nếu không, anh cũng sẽ không yêu cầu ly hôn. Hoắc Tri Hành là một người rất tốt, đến bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy như vậy. Thế nhưng giữa bọn họ thật sự không có nổi một tia lửa tình yêu nào. Đem siêng năng chịu khó của cả đời tiêu hao hết trong một năm, Đồng Thu bây giờ thật sự không muốn thu dọn nhà cửa. Mở mấy cái thùng ra, lấy mấy đồ đêm nay cần dùng, những thứ khác thì mặc kệ, ngủ một giấc đã rồi tính. Rửa mặt xong xuôi nằm ở trên giường, Đồng Thu giơ tay dựa vào ánh trăng mà nhìn nhẫn cưới. Anh lại quên tháo xuống rồi, có lẽ nên tìm cái hộp nhỏ cất vào, lần sau gặp lại Hoắc Tri Hành, đem trả cho hắn là được. Anh phát hiện tay mình còn rất đẹp nha, ngón tay nhỏ dài, trắng nõn non mịn, quanh năm ăn phấn nuốt tro cũng không thể nào thô ráp được. Đồng Thu thở dài, cảm thấy Hoắc Tri Hành không có số hưởng, tay đẹp như vậy cũng không có đàng hoàng nắm được mấy lần. **** Buổi sáng sau khi Đồng Thu đi, Hoắc Tri Hành trở về nhà đặt đầu xuống liền ngủ. Bình thường hắn có thể ngủ một giấc đến trưa sau đó đi làm, nhưng hôm nay lại khác, mới hơn mười giờ đã tỉnh. Bình thường lúc này Đồng Thu cũng không có ở nhà, nhưng trước khi đi làm đều sẽ nấu sẵn cơm, để lại cho hắn một tờ giấy, bảo hắn thức dậy rời giường thì hâm nóng lại rồi ăn. Đây là thói quen của hai người trong suốt một năm qua, nhưng từ ngày hôm nay sẽ không còn nữa. Hoắc Tri Hành nằm ở trên giường nhìn điện thoại di động một lát, không có phát sinh công việc gì mới. Ngược lại là hắn, cả năm không mắc bệnh mấy lần, lúc này lại cảm thấy đau đầu nhức óc. Từ trên giường đứng dậy, nhìn căn nhà trống rỗng, thuốc cũng không muốn uống. Không thể không nói, sống chung hai người lâu rồi, đột nhiên một người rời đi, thật sự vô cùng không quen. Hắn thu dọn đơn giản một phát, quét dọn sạch sẽ rác rưởi, thay vỏ chăn ga giường, hơn mười một giờ gọi thức ăn ngoài, vừa ăn vừa xem ti vi, sau đó thay cảnh phục, lại đi làm. Mỗi ngày đều như vậy, trong một năm kết hôn, thời gian hắn và Đồng Thu ở chung rất ít, thậm chí lúc trước đã đồng ý với anh đi tuần trăng mật cũng không có đi, nhớ tới thật là có lỗi với người ta mà. Khi Hoắc Tri Hành xuống lầu đúng lúc gặp dì Tống từ bên ngoài trở về, tay ôm một túi đồ rất lớn. Hắn đi tới cầm giúp, dì Tống thấy hắn cười hỏi “Lại đi làm sao…..? Lần trước tiểu Đồng nói dì gói sủi cảo nhân thịt trộn thì là ăn ngon. Hôm nay dì lại làm, con nói với nó một tiếng, buổi tối đến nhà dì ăn cơm.” Hoắc Tri Hành giúp dì Tống mang túi đồ lên lầu, đứng ở cửa cười nói “Em ấy hôm nay ở trường có việc, có lẽ phải rất muộn mới về được, dì cứ ăn đi, không cần phải để ý em ấy.” “Cả hai đứa đều bận rộn như vậy.” dì Tống vỗ vỗ hắn, “Dì để dành cho một ít, để trên tủ đông trong tủ lạnh, về thì ghé nhà dì lấy, hai đứa lúc nào không muốn ăn cơm thì nấu sủi cảo mà ăn.” Hoắc Tri Hành nói lời cám ơn, trong lòng nhủ thầm Đồng Thu nhân duyên thật sự rất tốt. Ca chiều của Hoắc Tri Hành 4 giờ mới vào ban, nhưng hôm nay hắn thật sự không muốn ngốc ở trong nhà, mới hơn 2 giờ đã tới. “Ai ui!!! Sư phụ anh hôm nay sao đến sớm vậy?” Triệu Hòa Vũ mới tới hồi năm ngoái, sau khi đến liền theo Hoắc Tri Hành, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo mông hắn gọi hắn là sư phụ. “Làm sao? Có chuyện gì à?” Hoắc Tri Hành đi qua, ngồi xuống trước tiên rót cho mình ly nước, đau đầu không chịu được, vừa rồi trên đường đi phải vào tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt. “Vẫn là Đổng Minh phố Tam Hồ*, lại đánh vợ, giải quyết chút việc nhỏ này hết nguyên một buổi sáng.” * Tam Hồ Các bạn chú ý nha, đây là đơn vị chỗ cảnh sát Hoắc làm việc đó!!!! “Đây không phải là chút việc nhỏ’.” Hoắc Tri Hành uống thuốc, đặt ly xuống nói “Bạo lực gia đình không phải một lần hai lần là xong, vợ gã nói như thế nào?” “Không ly hôn.” Triệu Vũ Hòa ngồi tại chỗ đập bàn thở dài, “Em thật sự không hiểu nổi bà chị này luôn, loại đàn ông này có cái gì mà lưu luyến không biết?” Hoắc Tri Hành lắc đầu. Hắn ngồi xuống mở ngăn kéo bỏ thuốc vào, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn để ở bên trong. Chỗ bọn hắn có quy định, không được đeo trang sức, nhẫn cưới cũng không được. Ngày xưa Hoắc Tri Hành lúc đi làm sẽ tháo ra, nhưng về nhà nhất định sẽ đeo lại. Cái này cảm giác giống như một nghi thức, nhắc nhở hắn trong nhà có người. Nhưng sáng nay lúc quay về hắn đã quên đeo, lúc ấy trong đầu đều là chuyện Đồng Thu dọn nhà, quá vội vàng nên quên mất. Hoắc Tri Hành lấy nhẫn ra cầm trong tay vuốt vuốt, Triệu Hòa Vũ lại gần, cười hì hì hỏi “Sự phụ, anh cùng sư mẫu sao rồi? Thật sự ly hôn…?” Hoắc Tri Hành trừng mắt liếc y một cái, đem nhẫn ném lại vào trong ngăn kéo “Lo cho tốt chuyện của mình đi.” Triệu Hòa Vũ rất nhiều chuyện, lúc biết Hoắc Tri Hành kết hôn cùng một người đàn ông, y kinh ngạc muốn hỏng luôn. Lúc đó hôn nhân đồng tính vừa mới hợp pháp hóa chưa được bao lâu, sư phụ của y liền đi “giật giải đầu”, lúc đó trong cục bọn họ còn vô cùng chấn động. Triệu Hòa Vũ cùng Đồng Thu chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng y nhớ rõ vị “sư mẫu” kia lớn lên rất đẹp, là giáo viên trung học. Lúc trước Triệu Hòa Vũ còn từng nói, sau này y có con, nhất định sẽ đem đến cho sư mẫu dạy. Không nghĩ tới, đối tượng y còn chưa tìm được, sư mẫu đã không còn là sư mẫu y nữa. “Em thấy mặt anh còn lưu luyến lắm, không nỡ bỏ sao? Ly cái gì mà ly chứ…?” “Ngày hôm qua bảo cậu sắp xếp lại tư liệu đã làm xong chưa?” Triệu Hòa Vũ nghe vậy, lập tức câm miệng không nói nữa. “Làm việc đi!” Hoắc Tri Hành cầm túi văn kiện trên bàn gõ một cái lên đầu Triệu Hòa Vũ, sau đó đứng lên đi toilet. Hắn thật sự rất lưu luyến, Đồng Thu là người thú vị như vậy, ai lại có thể không lưu luyến? Nhưng mà, giữa hắn và Đồng Thu có quá nhiều vấn đề, cứ cùng nhau dây dưa như vậy không bằng trước tiên cứ ly hôn đi, sau khi lột bỏ lớp da hôn nhân này, cả hai mới có thể dùng màu sắc chân chính thật sự của bản thân mà ở chung với nhau. Hơn tám giờ Hoắc Tri Hành nhận được tin nhắn của Đồng Thu, còn có một tấm hình. Trên ngón tay trắng nõn thon dài đeo chiếc nhẫn cưới giống y như của hắn. Hoắc Tri Hành nhìn chằm chằm cái tay kia một lúc lâu, nhân tiện đem toàn bộ cơ thể Đồng Thu từ trên xuống dưới nhớ lại một lượt. Trên người Đồng Thu tổng cộng có năm cái nốt ruồi, đều rất nhỏ, giống như năm cái hạt vừng dính trên cơm nắm gạo nếp. Một cái ở khóe miệng, một cái ở ngón tay trỏ, một cái ở vành tai, một cái trong vòm miệng, còn có một cái ở trên khe mông mềm mại bên phải. Hoắc Tri Hành thật ra vô cùng hiểu Đồng Thu, chỉ có điều Đồng Thu không biết. Đồng Thu nói với hắn đã quên trả lại nhẫn, Hoắc Tri Hành không có lập tức trả lời lại. Mãi cho đến 12 giờ đêm tan ca mới nhắn lại cho anh một câu Trước tiên em cứ giữ đi. Trước cứ giữ đi, sau này còn dùng mà. Đêm nay không có việc gì làm, trong đồn hiếm khi được thanh tịnh. Trước khi tan việc Triệu Hòa Vũ nói “Sư phụ, đi uống một ly đi….” “Uống cái rắm!” “Đi thôi đi thôi.” Triệu Hòa Vũ ôm cánh tay Hoắc Tri Hành kéo vào trong, “Thay quần áo thay quần áo, em mời anh uống rượu.” Cái này nếu như là ngày thường, Hoắc Tri Hành nhất định sẽ chửi y một trận sau đó về nhà. Nhưng hôm nay nghĩ nghĩ, dù sao trong nhà cũng không có ai chờ, thôi thì đi đi. Hai người tan việc thay cảnh phục ra, Triệu Hòa Vũ lái xe chở Hoắc Tri Hành đến chỗ trước kia bọn hắn thỉnh thoảng vẫn đến. Triệu Hòa Vũ uống rượu, Hoắc Tri Hành uống….. nước ngọt. “Sư phụ, anh bình thường mỗi bước chân đều là uy phong, chỉ có duy nhất tại quán bar là vô cùng sợ hãi.” Hoắc Tri Hành không phải sợ, mà là hắn dị ứng cồn. Trước kia lúc kết hôn, hắn cùng Đồng Thu mời mười mấy người bạn bè đồng nghiệp quan hệ thân thiết đi ăn một bữa, bữa ăn đó, từ đầu tới cuối toàn bộ đều là Đồng Thu thay hắn cản rượu. Hoắc Tri Hành không để ý tới mấy lời nói nhảm của y, dù sao lần nào cũng bị như vậy. “Nói nghiêm túc, thật sự ly hôn rồi?” Triệu Hòa Vũ là thật lòng quan tâm sư phụ y. Năm đó lúc y vừa mới tới bị Hoắc Tri Hành ba giờ chửi một trận nhỏ năm giờ chửi một trận to, người này vừa nóng nảy còn rất hung dữ, Triệu Hòa Vũ ở sau lưng đặt cho hắn cái biệt danh “Bạo Bạo Hổ” con hổ hung dữ. Thế nhưng từ sau khi Hoắc Tri Hành kết hôn, cái tính nóng nảy hung dữ đều thu liễm lại. Chỉ cần trong công việc y không làm việc gì vô cùng úng não, Hoắc Tri Hành cũng sẽ không mắng chửi quá ác liệt. Triệu Hòa Vũ cảm thấy Đồng Thu chính là thần tiên hạ phàm, đặc biệt đến để giáo dục cải tạo “Bạo Bạo Hổ”. Hiện tại, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành ly hôn, Triệu Hòa Vũ sợ chỉ trong một đêm liền trở lại trước khi giải phóng, thậm chí so với trước khi giải phóng còn kinh khủng hơn. Dù sao thì đàn ông có tuổi ly hôn, rất dễ bị rối loạn nội tiết tố. Lỡ như thời kỳ mãn kinh nam giới tới sớm, gặp họa chính là y. “Tôi ly hay không ly hôn, cậu sao lại quan tâm như vậy?” Hoắc Tri Hành ngồi dựa lưng vào ghế nhìn Triệu Hòa Vũ, thằng nhóc này chỉ cần liếc một cái là biết trong đầu đang nghĩ cái gì liền. “Em là quan tâm anh.” Triệu Hòa Vũ nói, “Sư mẫu của em đẹp người tốt bụng lại hiền lành. Người tốt như vậy anh thế mà lại để cho chạy mất, không phải nói là rất thích đấy sao…?” Hoắc Tri Hành nhấp một ngụm nước ngọt, nghĩ tới Đồng Thu. “Sư phụ, em phải góp ý với anh, hiện tại anh không biết quý trọng, sau này sư mẫu có người khác, anh ở đó mà khóc đi.” “Cám ơn cậu đã quan tâm.” Hoắc Tri Hành uống một hớp cạn ly nước ngọt, cười nói, “Ly hôn thì ly hôn, nhưng em ấy cũng không có cơ hội tìm người khác.” “Đệch, là ý gì?” Triệu Hòa Vũ đột nhiên thấy hồi hộp, “Sư phụ, chúng ta chính là cảnh sát, anh không thể tự mình làm việc phạm pháp….! Huy hiệu cảnh sát sáng ngời luôn nhìn chằm chằm anh đó!” Hoắc Tri Hành mỉm cười “Thằng nhóc cậu nghĩ cái gì thế? Tôi là nói, ly hôn rồi thì tôi lại theo đuổi ôm em ấy trở về.” Hết chương 2 Chương 4 Ảnh sưu tầm Không phải chồng, là chồng cũ. Đồng Thu sửa lại phát biểu của Sở Dao. Anh luôn đặc biệt thích nhìn Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục, chính là kiểu đẹp trai đánh thẳng vào linh hồn. Anh không có gọi Hoắc Tri Hành, vừa nhìn thấy người này mặc cảnh phục anh đã chịu không nổi. Đồng Thu đứng ở giữa đám người, trơ mắt nhìn cảnh sát Hoắc ưu tú di chuyển tới đây. Lúc hai người đối mặt, Đồng Thu không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, có cảm giác giống như bị bắt gian tại giường. Thế giới bao la, ở đâu cũng có trùng hợp. Hoắc Tri Hành thật sự không ngờ sẽ gặp được Đồng Thu ở đây. Vùng này không thuộc khu vực quản lý của bọn hắn, nhưng bên này xảy ra chút chuyện, nhân thủ không đủ, hắn với Triệu Hòa Vũ bị gọi đến hỗ trợ tạm thời. Hoắc Tri Hành vốn đang cùng đồng nghiệp kiểm tra lần lượt các khách trong quán, lúc nhìn thấy Đồng Thu thì sững sờ, sau khi nói gì đó với Triệu Hòa Vũ liền đi thẳng đến đây. “Hi!” Đồng Thu mở miệng trước, còn bày đặt làm bộ bình thản, “Thật trùng hợp.” Hoắc Tri Hành gật đầu với anh, đánh giá người bên cạnh anh – tên đàn ông đeo kính đen đứng dính chặt vào Đồng Thu – một chút. Đồng Thu thấy hắn liếc Phương Bách Thành, liền nhích người sang bên cạnh tạo ra một khoảng cách với gã, anh lúng túng nhu nhu mũi “Cái đó….. là bạn thôi.” Hoắc Tri Hành cười cười “Anh biết!” Biết? Đồng Thu thổ tào trong lòng Anh thì biết cái gì? Bầu không khí có hơi xấu hổ, Đồng Thu cố gắng hóa giải “Trực đêm sao?” Hoắc Tri Hành thành thật trả lời “Quán bar bên cạnh bị báo có người hút ma túy.” “Hút ma túy?” Sở Dao bị dọa, “Mẹ nó, sẽ không phải trốn đến chỗ này chứ? Đây là quán của chị em em đó.” Hoắc Tri Hành cũng đã gặp Sở Dao mấy lần, biết rõ cô là bạn tốt của Đồng Thu, nhưng nơi này quá nhiều người, không tiện nói nhiều, mọi người cũng không cách nào nói chuyện, Hoắc Tri Hành đơn giản nói mấy câu, nhìn Phương Bách Thành đang ghé sát vào Đồng Thu mấy lần. Phương Bách Thành cũng không sợ, thản nhiên nhìn lại, Hoắc Tri Hành thấy gã như vậy, cười cười với gã, chuyển hướng nhìn về phía Đồng Thu. “Uống rượu xong thì về nhà sớm một chút.” Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu, “Sáng mai không phải còn phải dậy sớm sao.” “Ồ.” Đồng Thu trả lời ngoan ngoãn dị thường. Phương Bách Thành không biết quan hệ của hai người, khó hiểu nhìn bọn hắn, Hoắc Tri Hành cau mày, quay người chuẩn bị rời đi. “A, đúng rồi.” Đồng Thu gọi hắn lại, “Cái kia… món đồ kia, em khi nào thì trả cho anh được?” Hoắc Tri Hành biết anh là đang nói tới cái nhẫn cưới, cố tình mập mờ “Không cần gấp, để ở chỗ em hay chỗ anh thì cũng như nhau thôi.” Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành rời đi, Sở Dao sấn tới nói “Hai người xem ra cũng tốt nha…, tôi còn tưởng ly hôn gặp lại đều là hận không thể cắn chết đối phương.” Đồng Thu ghét bỏ nhìn cô “Nghĩ cái gì thế? Bọn tôi cũng không phải chó, hơn nữa, tôi và anh ấy là chia tay trong hòa bình.” “Chia tay?” Phương Bách Thành nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt chen lời nói “Cảnh sát kia là bạn trai cũ của anh?” “Chồng cũ!” Sở Dao nói, “Đẹp trai đúng không? Đẹp trai cũng vô dụng, ly hôn rồi, đàn anh, cậu vẫn còn cơ hội.” Phương Bách Thành cười cười, Đồng Thu bảo gã đừng để ý đến mấy lời của Sở Dao, không ngờ Phương Bách Thành lại nói “Tôi cần phải cố gắng nắm chắc cơ hội này.” Đồng Thu nhìn gã một cái, không lên tiếng. **** Hoắc Tri Hành bên này vừa mới nói chuyện với Đồng Thu xong, bên kia Triệu Hòa Vũ đã sấn lại gần “Tuyệt đối không nghĩ tới, sư mẫu vậy mà lại ở chỗ này. Cuộc đời này thật là, nơi nào cũng có thể gặp nhau. Hay quá, quá hay mà….” “Bớt nói nhảm, đã kiểm tra hết chưa?” “Xong rồi, em làm việc ngài cứ yên tâm!” Triệu Hòa Vũ nhìn về phía Đồng Thu bên kia, “Cái tên ngồi bên cạnh sư mẫu…., văn nhã bại hoại*…., xem ánh mắt nhìn sư mẫu em kìa, rõ ràng là dâm tặc háo sắc. Sư phụ, anh tranh thủ thời gian mau chóng hành động đi.” * Cặn bã mà giả vờ văn nhã Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy mấy người kia đang nói giỡn. Cái tên dâm tặc háo sắc văn nhã bại hoại trong miệng Triệu Hòa Vũ đang ghé sát vào tai Đồng Thu nói cái gì đó. Đồng Thu nở nụ cười. Đồng Thu cười rất đẹp, Hoắc Tri Hành mỗi lần thấy anh cười, đều muốn lè lưỡi liếm một phát lên cái “hạt vừng nhỏ xíu” trên khóe miệng anh, nhưng hai người ở bên nhau quá đoan chính, một chút tình tiết thân mật cũng không có, đúng là đáng tiếc mà. “Đi thôi.” Xong chỗ này còn phải đến chỗ tiếp theo. Trước mười hai giờ có thể xong việc cũng là tốt rồi. Trước khi đi Hoắc Tri Hành còn quay đầu nhìn lại một lần, Đồng Thu đã bị lấp kín trong đám người say khướt. Sau khi cảnh sát rời đi. Quán bar nhanh chóng khôi phục lại bầu không khí nóng bỏng lúc trước. Nên uống rượu thì uống rượu, nên nhảy thì nhảy, yêu ma quỷ quái lại được thả ra tác yêu tác quái. Đám bạn…. rượu của Sở Dao đã tụm lại một bên chơi xúc xắc, nhưng với tư cách chị em tốt, Sở Dao vẫn là để tâm đến nam thanh niên vừa mới ly dị Đồng tiên sinh. Cô lại gần cùng Đồng Thu cụng ly “Đây là làm sao vậy? Chồng cũ ông vừa xuất hiện ông liền mất hồn mất vía. Chả lẽ là dư tình chưa dứt?” “Cái gì mà dư tình chưa dứt…, bọn tôi tình ở đâu ra?” Đồng Thu nói, “Đúng là kỳ quái, sao lại khéo như vậy, gặp phải anh ấy đến kiểm tra.” “Duyên phận cả.” Sở Dao nói, “Nói thật, chồng cũ ông mặc cảnh phục thật sự quá đẹp trai.” “Đẹp trai thì làm được gì?” Đồng Thu bĩu môi, uống một hớp rượu “Bà có biết cái gì gọi là nhạt nhẽo không?” “Cái thứ kia của hắn không cứng* được sao…?” * 干瘪 tra nghĩa thì có nhiều nghĩa nhạt nhẽo, khô khan… còn có nghĩa là héo teo’. ⇒ hiểu nhầm. “….Sở Dao nữ sĩ, ngài có thể rụt rè một chút không?” Đồng Thu trừng mắt liếc cô, “Không phải là nói cái thứ kia héo teo, mà là thời gian của bọn tôi trôi qua nhạt nhẽo. Ở cùng anh ấy một năm tôi cuối cùng mới hiểu, những thứ như hôn nhân, không có tình cảm căn bản không duy trì được. Nước sôi tôi một chút cũng không muốn uống, tôi thích rượu.” “Nhưng mà hắn bị dị ứng cồn không phải sao? Không phải chứ tôi nói này…. Ông bây giờ mới hiểu không phải quá muộn sao? Trước khi kết hôn chính miệng ông nói với tôi, chỉ dựa vào một bộ quần áo kia thôi ông ít nhất cũng có thể ở cùng hắn cho đến khi hắn về hưu.” “Tôi tự vả mặt mình được chưa? Chị em thân mến!” Sở Dao nhún nhún vai “À há, đau không?” Hai người cứ như vậy nói chuyện, Phương Bách Thành vẫn luôn ở bên cạnh uống rượu, nhân tiện nghe hiểu được bảy tám phần chuyện về Đồng Thu cùng vị cảnh sát tiên sinh kia. “Cho nên lúc ban đầu tại sao lại kết hôn?” Phương Bách Thành đột nhiên chen miệng vào hỏi, “Là bởi vì thích cảnh sát?” Đồng Thu liếc một cái, trong lòng nói thầm mắc mớ gì đến cậu, nhưng mấy lời phản nghịch này anh cũng chỉ suy ngẫm ở trong lòng. Anh cũng không phải giống mấy…. thiếu nam thiếu nữ đang ở thời kỳ trưởng thành trong lớp mình. Biểu hiện bên ngoài nhất định phải là một người bình thản hòa ái thân thiện. Đồng Thu nói “Không phải là vì thích cảnh sát.” “Là vì thích đồng phục.” Sở Dao vô cùng tri kỷ mà làm đại diện phát ngôn cho Đồng Thu, “Đồng tiên sinh bên cạnh tôi đây là một tên cuồng đồng phục, cậu muốn theo đuổi ngài đây, hôm nào cậu mặc áo khoác trắng ở phòng thí nghiệm đến, không chừng ngài ấy ngay lập tức đi vào khuôn khổ.” “Bà nói cái gì đó.” Đồng Thu lấy cùi chỏ huých huých Sở Dao, ý bảo cô đừng quậy nữa. Phương Bách Thành cười cười, nghiêng đầu nhìn Đồng Thu “Thật vậy sao? Tôi đây trái lại có thể mượn đồng phục của nhiều loại nghề nghiệp khác nhau, anh thích cái nào tôi sẽ mặc cái đó.” Tâm tư người này biểu hiện quá rõ ràng, Đồng Thu không quá thích người như vậy, có chút lúng túng, toàn thân khó chịu, anh cười cười, không nói chuyện. Phương Bách Thành cũng không phải ngốc, cảm giác được Đồng Thu không muốn phản ứng lại gã, một lát sau, liền tìm người khác nói chuyện. Không còn ai nghe lén, Sở Dao hỏi “Không thích sao….?” “Tôi cũng không phải hám trai, gặp một người liền thích một người.” Đồng Thu vẫn còn suy nghĩ đến chuyện buổi tối hôm nay vô tình gặp Hoắc Tri Hành. Vừa ly hôn liền ra ngoài uống rượu, bên cạnh còn có đàn ông kề sát, sau này ở trong lòng Hoắc Tri Hành, bản thân không biết là cái hình tượng gì? Nhưng mà, hôn cũng đã ly rồi, hình tượng gì gì đó, cho dù có giữ gìn thì cũng có còn cái ý nghĩa gì đâu? Đồng Thu ngồi tự mình nghĩ ngợi, hoàn toàn không để ý Sở Dao đang nói cái gì. “Này bạn, ông rốt cục có đang nghe tôi nói chuyện hay không vậy…?” Sở Dao cụng mạnh một cái vào ly của anh, “Ông rốt cục là nghĩ như thế nào? Tôi làm sao lại cảm thấy chồng cũ của ông đối với ông vẫn còn rất có hứng thú?” “Bà suy nghĩ nhiều rồi.” Đồng Thu đem rượu còn sót lại trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt chéo hai chân nói tiếp “Nếu anh ấy có hứng thú gì với tôi, sẽ không sảng khoái mà đồng ý ly hôn với tôi như vậy.” Sở Dao cảm thấy cũng đúng, cô mà là Hoắc Tri Hành, nếu thật sự thích Đồng Thu, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ người lại. “Vậy sau này có dự định gì?” Sở Dao nói, “Khi đó kết hôn tôi còn tưởng ông cuối cũng cũng đã gặp được chồng yêu, không nghĩ tới, chỉ một năm liền tan.” “Chồng yêu đúng là chồng yêu, nhưng không phải chồng yêu của tôi.” Đồng Thu kêu nhân viên phục vụ đến để gọi thêm rượu, “Hoắc Tri Hành – người này khá tốt, nhưng mà cả tôi và anh ấy dường như đều đang đeo mặt nạ, bà có thể hiểu cái cảm giác đó không?” Sở Dao không hiểu, thế nhưng vì không muốn khiến chị em tốt ấm ức, Sở Dao cần phải giả vờ hiểu. Vì vậy gật nhẹ cái đầu, vô cùng kiên định nói “Ừm, tôi hiểu.” “Tính tôi bà biết rồi đấy…” nhân viên phục vụ đưa rượu đến, Đồng Thu vừa gọi một loại rượu mới, nhận lấy nói cám ơn, cái miệng nhỏ nếm một chút, cảm thấy không tệ, hài lòng gật nhẹ đầu, “Tôi là….” “Muộn tao!” Về điểm này, Sở Dao vô cùng hiểu. “Tôi hiểu được, ông chỉ thể hiện với chồng cũ của ông một mặt “muộn”, không có “tao” được. * Muộn tao ý chỉ người trong ngoài bất nhất, ngoài mặt thì giả vờ thờ ơ, bên trong lại nhiệt tình như lửa. Trong lòng thì nghĩ một đằng, bên ngoài lại làm một nẻo * Muộn 闷 giấu kín Tao 骚 dâm ⇒ ý nói Đồng Thu luôn cứ giả vờ che giấu tính cách thật với Hoắc Tri Hành, Sở Dao còn có ý trêu chọc anh bản tính dâm lại không dám thể hiện. “Thực tế đúng là vậy, nhưng vì sao từ trong miệng bà nói ra lại khó nghe như thế?” Đồng Thu nói, “Chủ yếu là cái người kia quá chính trực, tôi cả ngày chỉ dám cúi đầu chào hỏi nói cám ơn, bà bảo tôi mặc quần chữ T nhảy thoát y cho anh ấy xem, nói thật tôi làm không được?” “Ông mua quần chữ T?” Sở Dao hỏi, “Ông còn muốn nhảy thoát y?” “…… Tôi chỉ là đang lấy ví dụ.” Sở Dao còn lâu mới tin. Đồng Thu phiền não…., mặc dù chuyện ly hôn này đối với anh mà nói không có tổn thương tình cảm gì, nhưng mà cũng có chút thương gân động cốt, thế giới giống như vừa mới mất đi một thứ gì đó. Ban đầu anh vốn là nghĩ, dù sao ly hôn rồi sẽ khôi phục tự do, cái này giống như là đang ở trong lồng giam cuối cùng cũng được thả ra. Từ nay trở đi anh thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Muốn cua anh chàng đẹp trai nào thì cua anh chàng đẹp trai đó. Nhưng mà, lại không có hứng thú, đặc biệt là sau khi gặp lại Hoắc Tri Hành đêm nay. Cho nên mới nói, điều kiện phần cứng của tiền nhiệm quá tốt, thật sự sẽ ảnh hưởng tới con đường truy tìm tình yêu sau này. “Không sao, mặc dù ông đã hơn ba mươi, nhưng đàn ông ba mươi đến bốn mươi lăm chính là một cành hoa.” Sở Dao nhìn thấy anh có chút cô đơn, vỗ vỗ vai anh động viên, “Một tên Phương Bách Thành ông không thích, còn có hàng trăm hàng ngàn Phương Bách Thành chờ bò lên giường của ông. Sau này có số 1 chất lượng tốt tôi sẽ lưu ý giúp ông.” Đồng Thu cười khổ “Cám ơn nha…., bà thật đúng là chu đáo.” Hai người nói chuyện cười cả đêm. Uống rượu uống tới sau nửa đêm luôn. Đồng Thu muốn về nhà sớm một chút, dù cho có ly hôn thì vẫn phải đi làm như thường, thầy giáo ly dị cũng không có đặc quyền được nghỉ phép có lương. Nhưng mà, anh vừa đứng lên đã lập tức ngồi xuống. Bởi vì anh nhìn thấy Hoắc Tri Hành vậy mà lại đang đi vào quán bar. Nhưng lúc này hắn không có mặc cảnh phục, đã thay quần áo bình thường rồi. “Vừa ý ai à?” Sở Dao theo tầm mắt của anh nhìn sang, “Mẹ nó, chồng ông sao lại quay lại rồi?” “Chú ý dùng từ.” Hai mắt Đồng Thu nhìn chằm chằm Hoắc Tri Hành, nói với Sở Dao, “Không phải chồng, là chồng cũ.” Hết chương 4 Trước khi lấy chồng, em vẫn là một cô gái 9X ngây thơ. Từ nhỏ tới lớn, em chỉ chú tâm tới việc học hành và luôn được mọi người khen là ngoan hiền, nghiêm túc. Mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng đến tận năm 24 tuổi em mới có mối tình đầu. Đó chính là chồng em bây giờ. Anh hơn em 5 tuổi. Chúng em làm đám cưới sau khi tìm hiểu được khoảng 1 năm. Hiện tại em đang có bầu 3 tháng. Trong mắt em, chồng em luôn là người đàn ông chín chắn, chững chạc và nghiêm túc. Trước khi cưới, em chưa nghe bất cứ ai chê trách gì anh. Anh sống có trách nhiệm với gia đình, tốt với bạn bè và là một phó phòng năng động ở công ty. Ngày mới yêu nhau, em thường hỏi anh “Trước em, anh đã yêu bao nhiêu cô rồi hả?”. Anh cười và nói “Anh có tìm hiểu vài cô nhưng không hợp, chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi”. Anh còn tự nhận “Anh là người đàn ông ngoan tuyệt đối, không nghiện ngập, không chơi bời. Em tu mấy kiếp mới gặp được anh”. Em chẳng hoài nghi những lời anh nói, em yêu hết lòng và đồng ý cưới anh. Khi về sống cùng một nhà với anh, em thấy cuộc sống êm đềm, vui vẻ. Tuy công việc của chồng em khá bận nhưng anh vẫn dành những khoảng thời gian nhất định cho em. Công việc của chúng em khá tốt nên em không phải lo gì về kinh tế. 2 tháng sau khi cưới, em đã có thai. Em đã từng thấy bằng lòng với cuộc sống của mình và vô cùng hạnh phúc. Nhưng cảm giác hạnh phúc của em đã nhạt nhòa, tan biến khi em tìm thấy chiếc điện thoại cũ của chồng. Hôm ấy, chồng em đi vắng, chiếc điện thoại của em bỗng dưng bị hỏng. Đang băn khoăn vì chưa có điện thoại dùng, em chợt nhớ ra chồng em có một chiếc điện thoại cũ ở trong ngăn bàn làm việc. Chắc anh mua điện thoại mới nên bỏ chiếc điện thoại ấy đã lâu. Ảnh minh họa Em liền đi lấy chiếc điện thoại cũ của chồng rồi cắm sạc. Mặc dù không dùng đã lâu nhưng chiếc điện thoại vẫn hoạt động bình thường. Em liền lắp sim của mình vào. Vì có chút tò mò về cuộc sống của chồng trước khi lấy vợ, em lần lượt mở các thư mục ra xem. Và sự thật chứa đựng bên trong đã khiến em không khỏi bàng hoàng. Trong thư mục tin nhắn của chồng em còn lưu lại rất nhiều đoạn hội thoại của anh với bạn bè, trong đó có những người bạn em cũng biết. Nhưng em không thể ngờ anh và những bạn bè có vẻ nghiêm túc, chỉn chu ấy lại chat với nhau bàn chuyện họ đi bar, chơi bi-a, đánh bạc ăn tiền, massage và không quên bình phẩm về các cô gái họ gọi là “hàng” với những từ ngữ vô cùng thô thiển. Theo như họ nói chuyện, việc ăn chơi diễn ra thường xuyên vậy mà khi yêu anh em không hề hay biết. Đặc biệt, tin nhắn của anh với một cô gái đã khiến em suýt vỡ tim. Trong đó tiết lộ cô ấy từng có thai với anh nhưng đã bỏ. Anh chưa bao giờ nhắc tới cô ấy nhưng đọc những lời lẽ trong tin nhắn, em biết anh và cô ấy đã có một thuở mặn nồng. Tin nhắn cuối cùng của anh và cô ấy mà chiếc điện thoại còn lưu chỉ cách thời điểm anh quen em 2 tháng. Trong thư mục ảnh của anh còn lưu hình của rất nhiều cô gái nóng bỏng mà em chẳng biết họ là ai. Sau khi khám phá ra quá khứ của chồng qua chiếc điện thoại cũ, em chết lặng hàng giờ. Em cũng không hiểu tại sao mình lại dễ bị lừa như thế. Em luôn nghĩ anh là người đàn ông mẫu mực, không biết ăn chơi. Nhưng chiếc điện thoại kia đã chứng minh anh hoàn toàn khác. Em còn sợ rằng khi anh bước chân ra khỏi nhà, anh lại trở thành người đàn ông hư hỏng như xưa. Em thấy anh từng nhắn cho bạn anh rằng “Làm đàn ông, không cần giữ thân, chỉ cần giữ miệng. Qua mặt đàn bà dễ như trở bàn tay”. Từ ngày phát hiện ra bí mật trong chiếc điện thoại cũ của chồng, em ăn không ngon và chẳng đêm nào ngủ được. Nghĩ đến câu chuyện trong chiếc điện thoại kia em lại rùng mình và không muốn gần chồng em nữa. Em thấy mình bị tổn thương. Hiện tại em vẫn chưa hết sốc. Xin mọi người cho em một lời khuyên. Em nên đối mặt với chuyện này như thế nào cho phải? Có cách nào cho em tìm lại sự bình yên? Chồng tiết lộ bí mật động trời trong đêm tân hôn Đêm đầu tiên sau ngày cưới, chồng em thừa nhận, anh dành hết tình cảm cho người yêu cũ và lấy em để làm vui lòng bố mẹ. Khi người tình quay về, anh đòi ly hôn để đến với "tri kỷ" của đời mình. Theo Dân Việt

điện thoại từ chồng cũ